Tính mình kiểu dễ tin người, ngày lên đại học mẹ dặn đủ đường, lúc nào mẹ cũng sợ bị con gái nhà người ta lừa. Cuối cùng học gần hết đại học vẫn ế chỏng chơ…
Bài học dắt lưng về lòng tin của mình cũng nhiều lắm, nhớ nhất là hồi năm cuối đại học, một người bạn của mình ở nước ngoài chat trên Yahoo Messenger nhờ mua thẻ game, một vài ngày sau thì số lượng thẻ tăng lên đột biến, còn kèm theo lời hứa trả thêm hoa hồng theo % hấp dẫn. “Tấm chiếu mới chải” này (là mình) lấy hết tiền tiết kiệm ra đầu tư vô, chỉ đến lúc nhập xong mã code cuối cùng mới thấy có gì đó sai sai…cuối cùng là số tiền bay đi không bao giờ trở lại. Ăn cú lừa đầu đời ngọt ngào vì “non” kinh nghiệm.
Sau bữa đó, mình cũng thấy hối hận lắm, vừa tiếc của, vừa trách bản thân “sao có thể dễ dàng tin người như thế? Lòng tin có phải là một điểm yếu? Làm sao để bớt tin người hơn?”
Gần đây, mình trở lại cuộc sống sinh viên một lần nữa, trò chuyện với các bạn trẻ và thấy nhiều bạn cũng đặt ra câu hỏi tương tự: ”Phải xử lý sao với lòng tin? Lòng tin hay là sự cả tin?”
Ở một góc nhìn khác, mình tự nhìn nhận “sự tin tưởng và cho đi” là một món quà và không phải ai cũng có được.
Năm 2014, mình có được cơ hội thoát khỏi cuộc sống văn phòng để chuyển sang thế giới MMO cũng là nhờ việc giúp đỡ bạn bè làm web miễn phí.
Khi cơ hội đến, một cơ hội rất “mịt mù”, mình chia sẻ với rất nhiều bạn bè trong ngành, cả cậu bạn ngồi ngay bên cạnh nhưng đa số đều làm và bỏ dở, lý do không phải là chênh lệch năng lực, mà phần lớn mình nghĩ rằng do chênh lệch niềm tin – mình đặt niềm tin nhiều hơn người khác.
Ngay cả đến sau này, lúc mở công ty và quản lý các bạn nhân sự, cái mình có nhiều nhất cũng là lòng tin. Khi bạn bè cùng ngành loay hoay mãi chuyện tuyển người, đào tạo, kiểm soát làm sao để họ không bỏ, dùng phần mềm nào để kiểm soát tài nguyên… thì mình lại nghĩ khác. Đã tuyển và dùng người thì phải tin người, kể cả tài chính trong công ty, tài khoản ngân hàng mình vẫn giao lại để các bạn có quyền chủ động trong công việc. Hơn nữa, không chỉ tin tưởng vào mọi người, mình cho rằng cần phải tin tưởng cả vào bản thân nữa. Tin tưởng được vào những nguyên tắc sống mà bản thân đã lựa chọn thì dù gặp khó khăn gì cũng dễ dàng giải quyết.
Quay lại với câu hỏi, vậy phải làm sao với lòng tin?
Bữa nay, mình học về critical thinking, có một câu trả lời phổ thông nhất (kiểu nước đôi): “It depends!”
Đứng trước những quyết định quan trọng, chúng ta cần lui lại một bước để đánh giá, cần chờ đợi để không bị cảm xúc chi phối, cần thêm dữ liệu để đánh giá khách quan…nhưng điều quan trọng mình cho rằng “niềm tin nên được nhìn nhận như một món quà”. Thay vì hạn chế, giảm bớt, nó nên được mở rộng, nhân lên và sử dụng một cách không ngoan – để hành động không phải dừng lại rồi đánh mất cơ hội – và nếu có sai, chúng ta có thêm một bài học kinh nghiệm dắt lưng, rồi tiếp tục tin tưởng nhiều hơn nữa.
Và cả sự cho đi cũng vậy, nó cũng là một món quà.
Có một văn hóa cho đi rất hay, mà gần đây khi đến Úc mình mới biết, đó là “Pay it forward” – Trả ơn bằng cách cho đi. Nó được hiểu là việc khi bạn nhận được sự giúp đỡ của ai đó, bạn không nhất thiết phải đáp trả mà thay vào đó là việc giúp đỡ những người khác nhau qua nhiều việc khác nhau để lòng tốt, sự cho đi được lan tỏa.
Từ khi đặt chân đến Sydney, mình nhận được sự giúp đỡ của một vài bạn bè và bản thân cũng cố gắng giúp nhiều bạn sinh viên khác cùng lứa.

Hôm nay, đang ngồi chuẩn bị lên lớp thì có bịch bánh này đặt lên bàn, cô bạn bảo: “Mac, đây là bánh sinh nhật muộn của mày”.
Mình đứng hình, chỉ biết cười gượng cảm ơn.
Bạn nói thêm: “Tao đi khắp trường tìm rồi mà không thấy MQ bán bánh sinh nhật, thôi ăn tạm nhé, mà bánh này ngon hơn đấy! Tin tao đi!”
Tiếp đó, lại đến Filip – thầy giáo tiếng Anh của mình tiếp lời khi tình cờ nghe thấy câu chuyện: “Everyone! Today is Mac’s birthday, so…Happy birthday to you….”
Thế là bài hát “chúc mừng sinh nhật” trong lớp vang lên…
Ôi mẹ ơi, một “sinh nhật muộn” đáng nhớ…
Có rất nhiều thứ thực sự đáng giá hơn cả tiền bạc.
Ngày hôm nay biết ơn vô cùng!!!
Sydney
Feb 02, 2023.